ads

Thursday, December 26, 2013

[KINH DỊ]Hồn ma trong khu chung cư

Tận mắt tôi đã nhìn thấy hồn ma trong chung cư mà mình đang ở ngoài tôi ra còn có rất nhiều người nhìn thấy nữa, mời các bạn vào xem ngay để biết rõ hơn chi tiết câu chuyện này


 
Tôi đang ở một khu chung cư tại khâm thiên, HN, chuẩn bị rời sang nước ngoài
căn nhà có từ rất lâu, từ thời pháp, vì thế khá cũ kĩ
hồi mới chuyển đến, tôi ko tài nào ngủ đc, mắt cứ mở thao láo. Nhiều lúc cố nhắm mặt mà chỉ vài s sau lại phải mở mắt ngay, vì mấy tiếng va đập khó chịu. Những tiếng động ở khắp nơi trong phòng…. bàn học… máy tính… tủ quần áo…. chân quạt
Nhiều lần phải nhỏm dậy xem có con chuột nào ko, mà chả thấy gì cả…..
Thậm chí có hôm ngủ còn bị bóng đè, ko mở mắt ra nổi, như có vật nặng đè lên toàn thân, mắt cứ nhắm tịt lại, ko mở ra đc. Có hôm đang ngủ bị bóng đè đến nỗi phải thiếp đi …..
Độ 1 tuần thì những hiện tượng trên biến mất. Đợt đó là hè nên tôi cũng ra ngoài nhiều, ko thân thiện mấy với hàng xóm. Một hôm, khi tôi về nhà thì thấy 1 cô gái trạc tuổi mình đứng trước cửa, ngó ra ngoài như đang chờ ai đó. Tôi hỏi:
-Cậu cần gì?
-Ah, ko. Bạn sống ở đây ah?
-Ờ, mình mới chuyển đến. Cậu là hàng xóm ah?
-ah…. uh
Cô gái ngập ngừng. Tôi mới thấy hơi lạ, đặc biệt là cách ăn mặc của cô ta. Quần áo cô rất đơn giản, cũ nữa, kiểu quần áo giống từ lâu rồi. Đầu tóc cũng ko gióng những đứa 9x bây h, mái tóc dài để thẳng, ko để mái, ko ép tóc, rất đơn giản.
Để giữ phép lịch sự, tôi mời cô ấy vào nhà
- Vào nhà tớ uống nước nhé!
- Um…. – cô gái gật đầu vui vẻ.
Bước vào trong nhà, cô gái trông như vừa bước vào cung điện. Mắt cô sáng lên, nhìn gì mặt cũng hiện lên dấu hỏi. Khi tôi bật tivi thì cô giật mình lùi lại mấy bước. Tôi hỏi:
- Sao thế?
- Ah ko, tớ hơi nhát một chút…
Ngồi một lúc, tôi bắt đầu gợi chuyện:
- Cậu sống ở đây lâu chưa?
- Lâu rồi ^^
- Lạ nhỉ, thế mà tớ tưởng cậu mới từ quê lên, chả giống người thành phố gì cả.
- Ah… uhm… đây là quần áo tớ thường mặc ở nhà thôi….
Cô gái vén tóc lên. Giờ tớ mới thấy là cô í khá xinh. Mặt trái xoan, lông mi dài, da trắng mịn, môi hơi nhạt nhưng cũng ửng nét hồng, thân hình cân đối.
- Cậu sống với gia đình ah? – tôi hỏi luôn
- Không… tớ sống một mình….
Một mình? Trời đất, xinh như vậy, sống một mình thì chống đỡ làm sao…
- Cậu gan thế, không sợ mấy thằng mọi rợ nó mò vào ah?
- Sợ…. nhưng tớ chưa bao h gặp nên cũng không lo mấy ^^, quanh đây toàn người tốt mà!
- Bố mẹ cậu đâu?
- Họ mất rồi – cô bé nói mà mặt tỉnh bơ…
- Thế ah…. xin lỗi…
- Không có gì. Thôi làm phiền cậu nhiều rồi, giờ tớ về đây ^ ^
Lúc cô định tiến ra cửa, tôi gọi giật lại:
- Này, chờ đã….
- hm?
- Nếu cậu không phiền, qua nhà tớ ở được không?
- Hả? Sao lại thế?
- Ở một mình vậy, nguy hiểm lắm. Với cả nhà tớ có 2 tầng. Tầng trên ko rộng lắm nhưng đủ cho 1 người ở. Tớ tính cho người khác ở cùng để bớt tiền nhà nhưng ko có ai, họ chê nhà bé + sập sệ quá.
- Nhưng… tớ không có tiền….
- Không sao đâu, đằng nào cũng ko có người ở, cậu cứ qua ở đi ^ ^
- Umm….
- Nếu cậu không thích thì thôi, tớ ko ép, chỉ là tớ thấy con gái ở một mình thì không hay lắm…
- Vậy cũng được ^ ^
- Thế nhé, để tớ qua nhà giúp cậu chuyển đồ……
- Không! cậu phải ở đây. Đưa tớ chìa khóa dự phòng, sáng mai tớ tự chuyển. Tối nay tớ phải về sắp xếp…
- Cậu là con gái mà… tự chuyển sao được… đây chìa khóa đây…
- Đồ tớ ít mà, có mấy bộ quần áo thôi
Nói rồi cô giật lấy chìa khóa
- Thế nhé, mai tớ qua ! Ah quên, tên tớ là Trang, tên cậu là gì?
- Dũng….
- Uh, nhớ rồi ^^, về nhé!
Cô bé chạy về. Tôi lẩn thẩn nghĩ… hành vi cô bé thật kì quặc….
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm đi học. Trưa về, đã có Trang trong phòng….
- Cậu về rồi đấy ah! Tớ nâu cơm trưa rồi, cùng ăn nhé ^ ^….
- Cậu dọn xong đồ rồi đấy ah…
- Uh, xong rồi ^ ^
- Phiền cậu phải nấu cơm, thật là…
- Có gì đâu ^ ^, thay cho tiền nhà ^^, đừng bận tâm ^ ^
Thế là chúng tôi ngồi ăn. Kể từ hôm đó, tôi bất đắc dĩ có một cô bạn cùng phòng.
Cứ sáng ngủ dậy là tôi lại ngửi thấy mùi thức ăn. Trang luôn dậy sớm làm bữa sáng cho cả 2. Đi học về, lại thấy trang trong bếp làm bữa trưa. Chiều 2 đứa ngồi nói chuyện hoặc xem tivi. Tôi rủ cô ấy đi dạo mấy lần mà Trang ko chịu. Đến tối, tôi ngồi làm bài, còn Trang xem phim trên tivi hoặc đọc truyện. Ngày nào tôi cũng qua thư viện kiếm truyện về cho cô ấy đọc, Trang thích đọc truyện chữ đến phát điên.
Cứ như vậy mà thấm thoắt nửa năm. Đông về, tôi mới ngỡ ra là Trang không có áo rét. Tôi phải dốc tiền tiết kiệm ra mua mấy bộ. Nhìn cô bé co ro ở trong nhà trông đến phát tội. Bọn tôi trở nên thân thiết, hàng ngày có chuyện gì ở trường tớ đều kể cho cô ấy nghe. Trang hình như chưa bao giờ đi học. Cô nói cô được người nhà gửi tiền trợ cấp hàng tháng, sau này sẽ có việc làm.
goldeusine
31-07-2009, 11:46 AM
1 năm sau. Chúng tôi càng thân hơn trước. Rét đại hàn. Trời lạnh buốt xương. Hôm ấy là 5 độ C. Tôi thổ lộ tình cảm của mình với cô bạn từ hồi cấp 2…
Từ chối.
Cay đắng.
Tôi đi trong giá lạnh suốt từ trưa đến 10h tối mới mò về. Gặm nhấm cô đơn trong giá rét….
Rồi tôi về.
Bước lên cầu thang.
Tôi giật mình.
Trang đang đứng trước cửa
Mặc giá rét đang phả vào người, cô bé đag đợi tớ về……
Thấy tôi bước lên, Trang mắt rơm rớm, nhìn tôi oán trách:
- Cậu đi đâu sao không báo một tiếng, làm tớ tưởng cậu bị sao rồi…
Tôi bước đến, cổ họng cũng nghẹn lại. Phải rồi, mình không cô đơn, vẫn có người ở nhà đợi mình cơ mà.
- Tớ xin lỗi…….
Trang ôm chầm lấy tôi, nói với giọng thều thào yếu ớt, phả vào ngực…
- Ngốc…
- Cậu mới là đồ ngốc, nhỡ bị ốm gì thì tính làm sao…
Hai đứa dìu nhau vào nhà. Trời quá lạnh. Mặt cô bé biến sắc.
-Cậu đi được không?
- Được mà… chúc ngủ ngon….
Được một lúc thì tớ nghe 1 tiếng rầm
Trang ngất xỉu ở ngay giữa cầu thang.
- Trời lạnh quá đây mà… – vừa nói tôi vừa dìu cô bé xuống
Cô bé tính dậy….
- Tớ đang ở đâu đây….
- Tầng 1, tỉnh chưa, trời lạnh quá mà, cậu chịu lạnh kém ah?
- Uh…
- Hôm nay vào giường tớ ngủ
- Hả?
- Tớ không làm gì đâu, chậc, có hơi người ấm hơn. Cậu nằm trong đó, nửa đêu gió luồn qua khe cửa, chết lạnh lúc nào không biết đâu. Nằm xuống đi.
- Umm…
Thế là 2 đứa nằm cạnh nhau ngủ. Trang nép mặt vào người tôi, thở khe khẽ. Có vẻ cô bé đã ngủ rồi. Chờ mình suốt mấy tiếng đồng hồ ngoài trời, giờ mệt là phải. Tôi nằm suy nghĩ…. liệu những khoảnh khắc này còn tồn tại mãi được không…

Nửa năm sau, tôi thi học bổng sang nước ngoài. Vì là học bổng chính phủ nên khá khó, tôi phải dồn hết tâm sức cho đợt thi này. Thi xong, tôi thất vọng hoàn toàn. Đề quá khó… nhiều khả năng trượt. Một khi trượt là đời tôi xuống dốc luôn, bởi vì suốt cả năm qua chỉ ôn luyện cái này, chả chịu học hành gì nên hồn cả.
Tôi ngồi thở dài. Trang lân la đến hỏi:
- Đề khó đến vậy ah…
- Uh, trượt chắc rồi….
- Sao lại nói vậy… còn tương lai của cậu thì sao….
- Không sao đâu, miễn là anh có em… – rồi ôm cô ấy vào lòng
- Hả?
- Trang, anh yêu em
Uh, tôi đã thổ lộ như thế đây
Cô bé lặng im hồi lâu
- Anh sẽ kiếm việc làm, cùng sống với em ở đây, thế là quá đủ rồi… Em yêu anh không?
- …. có… – cô bé thì thầm khe khẽ vào ngực tôi.
Cứ tưởng…. đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời mình…
Sáng hôm sau, tôi không thấy Trang đâu cả….
Cô bé đã đi
Tôi đọc mẩu giấy trên bàn
“Em xin lỗi, nhưng em không thể ở với anh lâu hơn được nữa. Đã đến lúc em phải đi, để hoàn thành nhiệm vụ của mình. Đừng tìm em, rồi một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Em yêu anh. Trang”
Tôi đọc mà lòng cay đắng. Khóc. Đấm vào tường. Còn gì mình ko làm được nữa? Thiếu cô ấy, mình phải làm gì đây?
Ngay sau đó, chuông điện thoại reo lên.
Trúng tuyển.
Đỗ rồi. Đỗ học bổng rồi….
tôi rơi điện thoại đánh cộp…
Trang…. giá như em còn ở đây…. chúng ta sẽ ăn mừng…. chúng ta sẽ…. cứ nghĩ đến vậy, nước mắt tôi cứ tuôn ra như mưa.
Tôi đi dạo cho khuây khỏa. Một ông già hàng xóm thấy tôi vừa đi vừa khóc mới hỏi:
- Cháu sao thế? Trông thảm thiết quá.
- Cháu vừa mất người yêu…
- Tội nghiệp, vậy ah…
- Cô ấy là người cháu yêu thương nhất, một cô gái hoàn hảo trong mắt cháu, thiéu cô ấy, cháu chết mất.
- Đừng buồn, ai cũng phải một lần mới biết được số phận. Ah, nói đến số phận, ngày xưa, ta cũng biết một cô gái trẻ tấm 15, 16 tuối, xinh đẹp, thông minh sống ở đây. Tên cô ấy là Trang thì phải…
- Thế ạ…. – tôi nói qua loa cho hết chuyện
- Cô ấy ngày xưa sống ở đúng phòng cháu đang thuê. Chồng sắp cưới của cô đi lính, sau đó hi sinh, ngày nào cô ấy cũng đứng ở ban công chờ chồng về, trong tội lắm.
Tôi giật mình
- Sau đó lính mĩ nhảy dù xuống, hãm hiếp cô rồi giết chết, quăng xác xuống dưới hồ ở đằng kia. Dân quanh đây thấy tội nghiệp, vớt xác lên rồi lập 1 cái mộ nhỏ chỗ cái miếu giữa hồ.
Tôi chạy đến đó. Mộ chỉ vỏn vẹn một chữ Trang, năm sinh bị mờ mất, năm mất 1963.
Ông già đi đến, kể tiếp.
- Dân trong vùng tin vong hồn cô ấy vẫn vảng vất đâu đây. Một vị sư sau khi đi qua đây nói rằng, cô ấy vẫn chưa siêu thoát. Cô ấy chỉ có thẻ siêu thoát khi ban lại may mắn và hạnh phúc cho người cô ấy thương yêu nhất. Nhưng chồng chưa cưới của cô ấy đã chết, không biết bao giờ cô mới siêu thoát được…..
- Không đâu ông ạ, cô ấy đã siêu thoát rồi…. – tôi nói trong nước mắt, thầm cảm ơn Trang.
Cô bé đã mang cho tôi một tương lai rộng mở, và có lẽ còn nhiêu điều nữa mà tôi chưa biết. Trang vẫn chưa hề biến mất, cô bé vẫn luôn ở cạnh tôi, chúc phúc cho tôi. Nhất định, một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại cô ấy, chắc chắn là như vậy….

No comments:

Post a Comment